Ngày nảy ngày nay, ở Sài
thành hoa lệ có một lão phú ông, tên gọi Văn Tâm. Lão vốn chả tài cán gì nhưng
nhờ hưởng cơ nghiệp của tổ tông là một tiệm kem nên gia sản cũng không đến nỗi
bần hàn. Vợ lão là Diệu Minh, vốn có tài mút kem điêu luyện nên từ hồi lão lấy
thị, làm ăn ngày càng phát đạt. Có điều ông Tâm vốn bị yếu sinh lý, thị Minh
thì lúc nào cũng hừng hực, rừng rực, thấy trong lòng như có lửa đốt. Không chịu
được, thị đành giao lưu kết hợp với con chó dại ở bãi rác, đẻ ra cô con gái
đầu, đặt tên là Thị Mẫn. Sau đó, thị lại giao lưu kết cấu với con lợn giống nhà
bên cạnh, đẻ ra cô con gái thứ 2, đặt tên là Thị Nhật. 2 cô con gái càng lớn
càng giống bố ruột như đúc. Ông Tâm vì chán nản với bà vợ dâm loàn, xấu hổ với
2 cô con gái súc sinh, nửa người nửa thú nên mang bệnh chết sớm. Thị Minh lúc
sinh ra Mẫn, do Mẫn quái thai dị tướng, đầu to bất thường, lúc đẻ cố rặn quá
đến nỗi về sau thị Minh bị tắc ống dẫn rom, mỗi lần đi ỉa là khó khăn vô cùng.
Vì thế, thị Minh sinh ra chán ghét đứa con gái đầu, tất cả yêu thương đều dành
cho cô con gái thứ hai, mũm mĩm, ủn ỉn, chân ngắn tun tủn.
Năm đó, nhân dịp Lễ tình dục,
nhà vua Cuốc Ziệt mở hội kén vợ. Mẫn, Nhật, thậm chí cả Minh đều háo hức, náo
nức vô cùng. Ba mẹ con quần nọ áo kia, xúng xa xúng xính đợi đến ngày hội. Nhà
vua có một đặc tính là rất thích những cô gái thối chân mà về khoản này thì
không ai so được với thị Mẫn. Nhật do lo sợ chị cướp mất chồng nên bảo mẹ tìm
kế để Mẫn không đi được. Hai mẹ con sau một hồi thì thầm, thậm thụt đã tìm ra
một phương sách có một không hai. Cả ngày hôm đó, thị Minh không cho Mẫn vào
mạng, bắt 2 chị em chổng mông đi bắt cá chim, ai bắt được nhiều sẽ được mua
quần áo mới đi chơi hội. Mẫn vốn quen tay, bắt được rất nhiều cá chim. Nhật
không được con nào, mới tìm cách đánh lừa Mẫn. Đi qua một cái hố xí, Nhật nói:
“Chị Mẫn ơi chị Mẫn. Hố xí đầy phân. Chị lấy mần ăn. No đến cả tuần”. Mẫn tin
lời em, vô hố xí ăn lấy ăn để, còn Nhật tung tăng lấy giỏ cá chim của chị gái
đem về khoe mẹ. Mẫn ăn xong, không thấy cá chim đâu, chửi rủa the thé rồi khóc
oang oang. Bụt nghe điếc cả tai, đành hiện lên hỏi: “Cái gì mà thối thế?”. Mẫn
gào thét kể lại sự tình. Bụt bảo trong giỏ còn một con cá chim nhỏ đó, lấy về
thả xuống hố xí mà nuôi.
Thị Mẫn mò cá chim.
Nhật lừa Mẫn để đánh cắp số cá chim.
Bụt bảo Mẫn là trong giỏ còn một con cá chim nhỏ, lấy về thả xuống hố xí mà nuôi.
Hôm sau, đến ngày hội, thị
Minh hỏi Mẫn có đi không. Mẫn thút thít bảo: “Cả ngày hôm qua đi bắt chim, à
quên, cá chim, không vào Phây Búc được. Mới có một ngày mà mấy triệu cmts vào
chửi cho lút mặt, hôm nay con phải ở nhà xóa với chặn tụi nó cho bằng hết, con
không đi được rồi, huhu”. Hai mẹ con Nhật cười thầm trong bụng rồi tí tởn, mẹ
bikini xanh nõn chuối, con hồng cánh sen, dung dăng dung dẻ lên đường. Mẫn thấy
cmts vạch mặt nhiều quá, xóa mãi không hết lại bật khóc tu tu, vừa khóc vừa đay
nghiến giằng giẻ đứa nào nói thật bản chất của mình. Bụt đang ngồi ỉa cũng
không xong đành hiện lên hỏi làm sao. Mẫn kể lể sự tình, Bụt nói mang con cá
chim chuyên la liếm ra, nó liếm cho một lúc thì xong. Mẫn lại ngoác mồm ra gào
tiếp, nói con không có quần áo đẹp đi dự hội. Bụt bảo: “Con mặc quần áo đẹp làm
gì cho tội nghiệp quần áo, con có mặc đồ Hermes, Louis Vuitton thì người ta
cũng tưởng con mặc đồ chợ đêm thôi. Con cứ cái style áo caro, quần bò đóng
thùng như mọi ngày cho nó chân chất, nhớ đi thêm đôi giày thối độn gót là được
rồi”. Mẫn nghe lời, bước thấp bước cao di dự hội. Vừa đến nơi, đám quân lính
ngửi thấy mùi thối inh, cầm giáo mác đuổi tới tấp. Vì vội vàng, hốt hoảng, Mẫn
làm rơi một chiếc giày, vua Cuốc Ziệt nhìn thấy thì đòi xem. Do thường ngày Mẫn
ăn cứt nhiều, cứt vụn rơi đầy giày nên giày bốc mùi không thể chịu được. Nhưng
Cuốc Ziệt vốn ưa mùi thối nên thấy mê mẩn tâm thần, đòi binh sĩ tìm ngay người
mang chiếc giày này là ai để vua cưới làm hoàng hậu.
Ngày hôm sau, vua cho một vị
quan mang giày đi khắp xứ để cho tất cả đàn bà con gái thử. Do giày thối quá,
không ai dám đưa chân vào, đến cả thị Nhật, bẩn bựa gần bằng chị gái mà cũng
không đủ dũng cảm để xỏ vô. Chỉ có Mẫn, vừa đưa đôi chân vàng khè dơ dáy vào là
khớp khờm khợp, khít khìn khịt. Quân lính hò reo đem kiệu rước thị về cung
trước sự ghen ghét của hai mẹ con Nhật.
Nô nức đi hội.
Thị Mẫn thử giày.
Ngày giỗ ông Tâm, Mẫn xin
phép về thăm nhà, thị Minh bảo Mẫn: “Cha con vốn thích ăn vú sữa, con trèo lên
cây hái hai quả để cúng cha”. Mẫn thoăn thoắt trèo lên, đang mải nắn bóp chọn 2
quả mềm nhất thì ở dưới, thị Minh mang dao ra chặt lia lịa vào thân cây. Mẫn cả
sợ, chửi bới om xòm: “Com mụ bitch kia, mụ làm cái lồng gì thế, muốn tôi đưa 7
đời nhà mụ lên FB chửi không?”. Thị Minh giả câm giả điếc, vẫn chặt điên đảo,
Mẫn rơi xuống vỡ sọ chết tươi, người ta thấy từ não thị bò ra nhung nhúc giòi
bọ. Thị chết hóa thành con chim lợn, vẫn không ngớt kêu éc éc, kéc kéc. Mẫn chết,
Nhật thay chị làm hoàng hậu. Nhà vua Cuốc Ziệt tuy không thích lắm vì Nhật ăn
cứt không giỏi bằng chị nhưng méo mó có hơn không, Ziệt cũng tặc lưỡi cho qua. Mẫn
tuy đã hóa thành chim vẫn không thôi giằng giẻ, theo Nhật bay đến tận hoàng
cung, thấy Nhật phơi quần cho vua thì thị thóa mạ: “Kéc kéc kéc kéc. Giặt sịp
chồng tao. Thì giặt cho kĩ. Tổ cha con đĩ. Tao ị đầy mặt”. Vua thấy con chim
nhanh mồm nhanh miệng, mỏ to lưỡi dài, chắc để liếm láp thì tuyệt nên lớn tiếng
gọi: “Chim lợn tâm thần. Có phải thị Mẫn. Thì chui vào quần”. Con chim hớn hở
chui ngay. Cuốc Ziệt vui lắm. Nhưng thị Nhật thì thấy ngứa mắt, ả lao đến, vặt
trụi lông chim vứt ra góc vườn rồi làm thịt nướng ăn. Từ chỗ lông đó lại mọc ra
hai cây cứt lợn. Vua ngày ngày ra đó hái hoa về ăn, mải mê quên cả Nhật. Nhật
điên tiết dẫm chết 2 cái cây, ném ra đường. Ai dè thị Mẫn này lì lợm mặt thớt
đã quen, lại hóa thành cây chuối. Cái cây chỉ có một quả duy nhất, bé quắt,
nhăn nheo. Một bà lão hàng nước gần đó đi qua, nhìn quả chuối bỗng nhớ đến cụ
ông chết đã ba năm, nước mắt lưng chòng, bà giơ túi quần ra lẩm bẩm: “Chuối ơi
chuối rụng quần bà. Bà để bà thụt chứ bà không ăn”. Bà lão nói vừa dứt lời, thì
quả chuối rụng ngay xuống đúng vào túi quần. Bà lão nâng niu đem về nhà cất
trong buồng, thỉnh thoảng lại vào ngắm nghía và ngửi mùi thối.
Thị Mẫn hóa thành cây chuối.
Cây chuối thành tinh.
Hôm sau, bà đi chợ về thì
thấy nhà cửa tan hoang, 2 thùng phân dùng để bón cây không hiểu bị chó dại mèo
hoang ở đâu ăn hết sạch. Bà điên tiết, hôm sau nữa, giả vờ đi chợ rồi quay về
rình mò. Chợt thấy từ quả chuối hiện ra một sinh vật nửa người nửa ngợm, nửa
đực nửa cái, mặt mũi lấm lét điêu toét khó tả đang rình mò khắp nhà. Rồi vục
vào hố xí tìm cứt để ăn. Bà sấn sổ lao vào, bắt quả tang tại trận, đoạn xé vụn
vỏ chuối. Mẫn thấy không còn chỗ thoát thân, đành quỳ xuống kể lể sự tình. Từ
đó, ngày ngày bà đi bán nước, Mẫn ở nhà ăn không ngồi rồi, la liếm FB, khỏa
thân chụp ảnh, thi thoảng lên cơn động đực thì gào thét la lối om xòm. Bà lão
chán đến tận cổ nhưng không biết cách nào đuổi được thị đi. Một hôm, vua Cuốc
Ziệt đi vi hành tìm gái, mỏi chân qua quán nước bà lão nghỉ ngơi. Bà lão ỡm ờ:
“Coi phim không em zai?” Vua ngạc nhiên: “Phim gì hả thần tiên tỷ tỷ?” Bà lão:
“Coi thì biết, có 10k/ đĩa thôi mà, hỏi nhiều làm chi”. Tò mò, vua mua 1 đĩa về
xem. Ai dè đó là clip sex của vua và thị Mẫn. Hốt hoảng, vua lao đến quán nước
hỏi bà cụ: “Bà… bà già… , à nhầm, thần tiên tỷ tỷ ơi, diễn viên chính trong
phim là ai vậy?” Bà lão: “Là con gái ta đó, đẹp lắm, giống hệt chó”. Cuốc Ziệt
sững sờ, vui mừng xen lẫn kinh dị, hỏi lại mọi chuyện rồi vua đi đón Mẫn về
cung.
Cuốc Ziệt đi đón Mẫn về cung.
Cặp đôi thích ăn cứt hạnh phúc suốt đời.
Nhật gặp lại Mẫn, hốt hoảng
hỏi: “Chị Mẫn ơi, sao gặp bao gian nguy mà mùi thối trên người chị vẫn không phôi
phai vậy?” Mẫn nói: “Muốn được như chị thì phải ngâm mình trong hầm phân 7 ngày
7 đêm”. Nhật nghe lời chị nhưng mới được 1 ngày 1 đêm, ả đã không chịu được,
phải bỏ cuộc. Biết không thể sống nổi với con chị lăng loàn, 2 mẹ con Minh-
Nhật đành lủi thủi bỏ đi. Nhà ở quê đã bán rồi, hai mẹ con chỉ còn nước ra cầu
Thị Nghè bán thân kiếm sống qua ngày…
Tác giả: Tuxedo.
Minh họa: Mẫn Cô Cô, Mẫn Nhũ Mẫu & Mèo Hoang.
Minh họa: Mẫn Cô Cô, Mẫn Nhũ Mẫu & Mèo Hoang.
đăng lên haivl đi ad
ReplyDeleteCon bóng và thằng gay hám danh ngu xuẩn :poop: :poop:
ReplyDeleteđáng chưa đoàn quốc việt, k chịu quay đầu , đụng vào chị bải có đường mà chết thôi :3
ReplyDeletehay quá, giá như có thêm các truyện: Lọ Bải. Bạch Bải, công chúa Bải ngủ trong hầm phân, 101 con chó Bải, ...
ReplyDeleteChời ơi chết cười mất thôi, từ đoạn nó chết thành chim lợn ta vừa đọc vừa cười lỡ tay làm rơi cái chén cháo bào ngư hải sâm vi cá tổ yến mất tiu
ReplyDelete"Một hôm, vua Cuốc Ziệt đi vi hành tìm gái, mỏi chân qua quán nước bà lão nghỉ ngơi. Bà lão ỡm ờ: “Coi phim không em zai?” Vua ngạc nhiên: “Phim gì hả thần tiên tỷ tỷ?” Bà lão: “Coi thì biết, có 10k/ đĩa thôi mà, hỏi nhiều làm chi”. Trời ơi mắc cười quá :))))))))))))))))
ReplyDelete-Thùy Dung
Đọc mà cười muốn lộn ruột :v :v :v Chị Bải ơi, i love you so much :v
ReplyDeleteCái cây chuối thành tinh =)))) Chịu không nổi với mấy má anti này luôn =)))) hahaha =)))) bựa dã man =))
ReplyDeletetrời ơi trang này hay quá mà nay mới phát hiện ra
ReplyDeleteMá ơi, cái đoạn Thị Mẫn thử giày chịu không thấu, hài vật vã :)) lol
ReplyDeleteTCCL đã đưa mình đến đây :)) Công nhận vãi bạn này quá :))
ReplyDeleteme too
Deletenhờ tạp chí chim lợn mới biết được robbey là la thị bải, trước toàn nghe la thị bải mà ko biết là con nào, ai ngờ con pê bd bệnh hoạn
ReplyDeleteTổ cha con đĩ mẫn mặt lồn.
ReplyDelete- chị Mẫn bóng già dơ.
Lúc TCCL post bài, cũng ngạc nhiên vì sao bạn này được nhiều like của nước ngoài thế, dù page chỉ toàn post status tiếng Việt, giờ mới biết hóa ra đi mua like, rồi đem khoe với các công ty khác để xin PR :))
ReplyDeleteĐúng thứ trơ trẽn giả dối :)) Thấy ngượng cho bạn này về nhân cách và đạo đức :)) Vào page bạn này xem, hình chó mèo cả đống like, hình cái bản mặt bạn toàn like của mấy nick giả.
Mấy bạn anti này cũng hay ghê, viết được nhiêu đây chắc tốn không ít công sức
cảm ơn tccl đã đưa tôi tới đây =))
ReplyDeleteMột bà lão hàng nước gần đó đi qua, nhìn quả chuối bỗng nhớ đến cụ ông chết đã ba năm, nước mắt lưng chòng, bà giơ túi quần ra lẩm bẩm: “Chuối ơi chuối rụng quần bà. Bà để bà thụt chứ bà không ăn”.
ReplyDelete:))